TỰ THÚ TRONG ĐÊM
Tôi cúi xuống lương tâm: đêm đêm tự hỏi
Đã làm gì cho Tổ Quốc, Quê Hương?
Từ thuở đầu xanh, mắt biếc - môi hường
Cho đến lúc sương pha - ngậm ngùi tóc rối
Ròng rả bấy nhiêu năm đắm mình trong vực tối
Kiếp phù sinh vùng vẫy những hư danh
Bỏ mặc sau lưng tiếng gọi ân cần
Của hoài bảo suốt một thời thơ dại
Khi vừa chớm thanh xuân, mười lăm, mười bảy
Mơ làm người Hưng Đạo với Quang Trung
Yên ngựa thanh gươm vẹn giữ lòng son
Vì Tổ Quốc, sá gì thân gió bụi
Nếm mật, nằm gai, tung hoành lửa khói
Đem bình yên cho đất Mẹ muôn sau
Cho mạch sống vươn lên, xuân thắm tươi mầu
Chẻ suối, khai nguồn, tưng bừng hoa cỏ
Nước đã định, hừng đông kia đã tỏ
Ta quay về hát khúc “ thanh bình ca”
Ném ở sau lưng phú quý, vinh hoa
Và bình dị làm con dân Đại Việt
Tay cuốc,
Tay cày,
Lời thơ, tiếng hát
Tẩm hương nồng đất Mẹ bốn ngàn năm
Ngửa mặt nhìn trời:
Chẳng thẹn với non sông
Tự vấn lương tâm:
Thênh thang khí tiết.
* Đời cuốn xô tôi
Những tháng ngày mãi miết
Nhận chìm tôi trong vực tối phù du
Nhan sắc giai nhân
Khóe mắt ngục tù
Tay ngọc chuốt thanh xuân
Tóc mây ngày hạ biếc
Tà áo cuộn hương bay
Nồng nàn đêm ngọc bích
Cuốn tôi vào ngục tối của đam mê
Quên hết bao nhiêu hoài bão năm xưa
Chỉ còn những bon chen
Lợi danh kèn cựa
Chỉ còn đó hồn tôi: một vùng cỏ úa
Những vô tình chai đá, những riêng tư
Những tương tranh
Lừa lọc
Phỉnh phờ
Quên bẵng cả Quê hương xác xơ ngày quốc nạn
Quốc nạn đó bỡi đâu – Những đọa đày bi thảm
Tôi cúi đầu chịu tội trước lương tâm
Cho tôi xin quỳ gối giữa ăn năn
Để đêm tối, hồn tôi quặn mình sám hối
Xin hãy vực tôi lên - từ âm u vực tối
Hãy cho tôi giây phút được làm người
Giọt lệ nầy! Ôi Tổ Quốc tôi ơi!
Xin lại phút giây xưa
Biến thân thành cát sỏi
Lấp con đường lầy lội,
Cho thênh thang Tổ Quốc ở tương lai...
Trần Thúc Vũ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét